Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Bắt chước CÔ PHÙ THỦY tắt điện chụp ảnh...hihi

These are some photos taken by me. Just for fun.

Tèn tén ten... 
Bộ ảnh: Bống và yêu quái. hahaha...

Bống dịu dàng...
 Hay suy tư...

Bống hồn nhiên, tinh nghịch...
 Thỉnh thoảng muốn quậy phá...nhưng có dám đâu !!!
 Làm  thổ dân đê...
 Làm thủy thủ nữa...
 Uống say như con trai (khi buồn) nè...
 Làm vua...yêu nhìu mĩ nhân nè. ihi
 Làm yêu quái đầu to..hahahaaa... "Bad to the bone"
 Biến thành đại bàng trán nhô mổ sọ mấy đứa sì gan... hô hô hô
The end. hihihi

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

CHẮP CÁNH BAY LÊN

Truyện ngắn: CHẮP CÁNH BAY LÊN - NGÔ DIỆU HẰNG

                           Hôm nay lục lại trong D:// thấy truyện ngắn này
                                 hình như viết hơn 1 năm rồi.

                                                                                  


     
Nó đang cùng đám bạn đi học về giữa trưa hè nắng gắt. Những tà áo trắng nghịch đùa trên phố. Bỗng nhiên, có bóng ai như mẹ nó từ trong nhà chạy ra khóc nức nở. Bà ta cúi nhặt chiếc túi xách trên đường. Rồi một người đàn ông kéo mẹ nó bước lên chiếc xe hơi đỗ ở gần đó. Nó cố đạp xe thật nhanh đuổi theo gọi mẹ, cũng là lúc chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Bố nó từ trong nhà lao ra. Tay người đàn ông siết chặt lấy đứa bé đang vẫy vùng, gào khóc. Chiếc BMW-520 mất hút trong dòng xe cộ tấp nập, chỉ còn lại hai con người tội nghiệp và chiếc xe đạp nằm chỏng chơ trên phố. Tà áo dài trắng tinh quấn vào chiếc bánh xe, rách toạc…

  Nghe xong câu chuyện cảm động ấy tôi tưởng đâu chị Hà đang kể về bộ phim nào chị vừa xem. Thì ra, cô bé kia chính là sếp.
  Hồi đó, chúng tôi cứ thấy sếp là thần kinh căng như dây đàn. Con gái gì mà suốt ngày ngồi hì hục trong phòng làm việc. Ăn mặc quá ư nghiêm túc. Làm việc thì lúc nào cũng nguyên tắc, tỉ mỉ.
  Thế đấy. Vậy mà tôi cũng quen và cảm thấy có cái gì đó thiêu thiếu mỗi lẫn sếp đi công tác nước ngoài. Rồi khi trở thành trợ lý của sếp, lúc nào cũng làm việc cùng sếp, tôi mới phát hiện ra sếp cũng hết sức vui tính và thân thiện.
  Nhớ lần đầu tiên khi nghe sếp bảo xuống nhà máy. Tôi ăn mặc thật chỉnh tề, cố gắng đúng giờ. Nhưng vừa đến nơi đã thấy sếp đứng ở đó, mặc bộ đồ công nhân, đi ủng, đội mũ bảo hộ và đeo găng tay, đang vừa đi vừa nói chuyện với anh đội trưởng. Tôi luống cuống chạy theo họ. Giữa cái màu xù xì, đen đen của máy móc, bụi bặm và tiếng máy gầm gừ…tôi tự thấy mình quá sạch sẽ, chỉnh chu, chẳng hợp với nơi đây chút nào. Khi ra về, sếp còn hỏi tôi: “Cậu đang quảng cáo cho hãng bột giặt nào thế?” Mặt tôi lúc ấy chín đỏ, chỉ biết gãi đầu cười.
  Tôi cùng sếp đi Nha Trang gặp đối tác.
  Thật có lỗi vì chưa một lần tôi ngắm nhìn chị với đôi mắt của một người đàn ông trước phái đẹp. Và dĩ nhiên đây là lúc tôi nên xóa bỏ định kiến của mình. Buổi chiều cuối cùng, hai chúng tôi cùng nhau đi dạo dọc bờ biển. Đằm thắm trong bộ đầm quyến rũ, đôi chân trần nhẹ nhàng bước đi giữa biển chiều thênh thang lộng gió. Đôi vai mảnh mai của chị khẽ rung rung khi chị cười. Mắt mở to rẽ ra hai hàng mi cong vút đăm chiêu nhìn về phía khơi xa… Và hoàng hôn đổ xuống mặt nước thứ phẩm màu hồng hồng, tim tím đẹp lạ lùng, níu chân chúng tôi chần chừ trước biển.
  Chúng tôi gặp anh Tuấn đang đi nghỉ mát cùng em gái và người bố ngồi xe lăn đã mười năm nay. Anh Tuấn là tiền bối của tôi ở trường đại học, một chàng trai tài năng. Buổi tối chúng tôi hẹn gặp. Sếp và anh Tuấn quả là giống nhau, sẽ phát điên nếu một ngày họ không được làm việc. Đến nỗi ngồi uống trà cũng toàn nói về kế hoạch, dự án, công ty này, doanh nghiệp nọ... Tôi bỗng trở thành cây đàn viôlông kéo qua kéo lại bản nhạc chán phèo suốt cả buổi tối.
  Cuối cùng thì ngày Valentine cũng đã đến. Anh chị em trong công ty đã về hết cả. Tôi thấy sếp vẫn ngồi làm việc trong phòng.
-         Em vào được không chị ơi?
-         Vào đi. Cậu chưa về hẹn hò à?
-         Em tính rũ chị nè.
-         Thôi, chị không đi đâu. Khỏi lo đi mà.
-         Đi mà sếp. Đừng bắt thằng em năn nỉ nữa. Chỗ cũ nhé?
-         …Ok.
  Đêm tình nhân, đường phố cũng trở nên lấp lánh! Thỉnh thoảng lại thấy có vài anh chàng chạy vụt qua, chở theo một em gấu bông to tướng và bó hoa hồng thật tươi trước ngực. Tự nhiên bánh xe tôi quay chầm chậm, rồi tự thấy buồn cười.
  Bảy giờ tôi có mặt ở Red Bar. Ngồi đợi sếp và nhâm nhi ly Malboro (*), ngắm những em xinh tươi qua lại. Red Bar thường ngày rợn ngợp thứ màu đỏ nóng bỏng của những cô nàng tô son lúng liếng, những bông hồng cắm nghiêng đầy gai. Giờ ấm áp bởi sắc màu sôcôla và thanh âm nồng nàn của tình yêu đôi lứa.
  Ba mươi phút sau sếp đến. Tôi gọi cho sếp ly Green Fairies (*) và rút từ trong lọ hoa trước mặt một bông hồng tặng cho chị. Cả tôi, sếp và anh Bin – chủ quầy bar đều gật gật, cười xòa.
  Cuối cùng thì nhân vật chính của cuộc gặp gỡ này cũng đã đến. Tôi lại quay về vị trí cây đàn viôlông kéo nhiệt tình.
  Tôi đưa tay vẫy anh Tuấn. Sếp thì nhìn tôi vẻ dò hỏi, trong khi tay vẫn đang chỉnh lại cổ áo. Anh Tuấn đến, nở nụ cười thân thiện rồi để lên bàn một hộp sôcôla mời mọi người. Ba chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ, chẳng có ai là tỏ ra quá quan tâm đến ai. Chỉ những thanh Boniva đẹp đẽ đang tan ra trong miệng thì quá đỗi ngọt ngào!
   Tôi giới thiệu anh Tuấn lên hát. Như ngày nào ôm cây đàn ghita ngâm nga nơi gác trọ, anh chỉ biết mình đang hát với tất cả trái tim, khép mi mắt buông phím đàn ngọt dịu. Và khi những giai điệu đằm thắm của bài Hello cất lên thì tất thảy những cô gái trong quầy bar đã không ngớt trầm trồ tán thưởng. “Anh đã được bên em trong tâm trí. Và trong những giấc mơ, anh đã hôn lên đôi môi em ngàn lần. Đôi khi anh thấy em đi ngang qua cửa. Xin chào! Có phải anh là người mà em đang kiếm tìm chăng? …Anh muốn nói với em thật nhiều, rằng: anh yêu em.” Tôi để ý thấy sếp ngồi lắng nghe rất say sưa. Dường như từ trong sâu thẳm đôi mắt sếp thoáng vẻ buồn…rồi chị uống cạn luôn ly rượu trên tay lúc nào không hay.
  Tôi xung phong đèo sếp về. Trời hơi se lạnh. Chúng tôi ghé vào một quán vỉa hè. Sếp bảo gọi rượu. Rồi lần đầu tiên tôi thấy sếp xỉn. Tôi đưa chị về nhà. Có lẽ đó cũng là lần đầu tiên sếp cởi bỏ hết cái vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày và tuôn ra bằng hết: Cậu biết bây giờ đây tôi nhớ ai nhất không? Bố tôi đấy, đấy… (Sếp chỉ lên bức ảnh trên bàn thờ) Vì hăm hở đi đón tôi ở bến xe mà ông đã... Vậy mà đứa con gái này suốt những năm tháng ở xa chỉ biết nghĩ về bố với biết bao oán trách… Vì bố quá yêu, quá hận mà mẹ tôi buộc phải ra đi. Oán trách, để rồi tôi thương bố biết bao nhiêu, nhưng đến khi ông trút hơi thở cuối cùng tôi vẫn chưa kịp thốt ra ba từ “con yêu bố”. Đêm đêm bố lại về đứng cạnh giường đợi tôi ngủ xong mới đi. Bố đã đi đâu? Đi tìm mẹ hay tìm lại những ký ức ngày xưa đang phảng phất tan trong sương lạnh giá? Nhiều đêm tỉnh dậy không thấy bố đâu, tôi gọi mẹ nhưng tiếng mẹ đã không bao giờ vọng lại. Trời đất! Lần đầu tiên tôi cảm thấy xao xuyến, bối rối và cảm động đến ngạt thở. Nhưng tôi sợ! Sợ người ta bảo tôi bị điên. Đêm đến lại ngập ngụa trong những cơn ác mộng, bật dậy ôm lấy tách cà phê ngồi đến sáng. Tôi nói chuyện với bố hàng giờ, để rồi giật mình nhìn quanh chỉ thấy có mỗi mình trong toilet, xấu xí, vô hồn…
  Nói rồi sếp khóc như một đứa trẻ, miệng mếu máo gọi bố ơi. Trái tim tôi rưng rức nỗi xót xa mà cánh tay sao thấy vô dụng quá. Chỉ biết lặng yên và cảm nhận những dòng nước mắt như đang đốt cháy bờ vai tôi.
  Khi tôi kể cho anh Tuấn nghe, anh đã không hề tỏ vẻ bàng hoàng hay lo lắng. Trái lại, từ trong ánh mắt anh tôi nhận thấy có một dòng xúc cảm mênh mang khó tả. Và tình yêu thật quá diệu kỳ! Đó là thứ nước sôcôla vẫn âm ỉ chảy trong trái tim mỗi chúng ta chỉ chờ ngày hòa quyện vào nhau để tạo nên viên sôcôla tuyệt nhất! Tình yêu ấy không hề bồng bột, cũng không phải là thứ hoa hồng đầy gai đâm vào tay ta rớm máu. Dường như họ sinh ra để dành cho nhau và sự đồng cảm mang họ đến gần mỗi ngày, êm đềm tựa cánh én bay.

  Chưa bao giờ tôi thấy sếp hạnh phúc như vậy. Chị đẩy chiếc xe lăn đưa bố chồng đi dạo và chăm sóc ông như chính bố đẻ của mình. Có lẽ ở nơi nào đó bố chị cũng đang dõi theo con gái và mỉm cười hạnh phúc.

*   *   *
  

Đêm nay, một mùa Valentine nữa lại về. Vẫn dãy phố ấy, con đường ấy và khung cảnh lấp lánh ấy. Nhưng lạ thay đêm nay, bánh xe tôi cứ bon bon hòa vào dòng người sung sướng. Chẳng phải như ngày nào đó tự thấy mình bị lạc lỏng giữa phố xá tấp nập, chạnh lòng, thơ thẩn…Vì có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản là cái cảm giác được nhìn thấy tình yêu nở rộ quanh mình.



(*) Malboro: rượu Malboro, nghĩa là “tôi có quá nhiều bạn gái bám theo”.
(*) Green Fairies (những nàng tiên xanh): một loại cocktail màu xanh trong, vị trái cây rất dịu.

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Tình Khúc Cho Em


Như 
hoa 
đem 
tin 
ngày 
buồn
Như chim đau quên mùa xuân.
Còn trong hôn mê buồn tênh

Lê mãi những bước ê chề

Xin cho thương em thật lòng
Xin cho thương em thật lòng
Còn có khi lòng thôi giá băng.


Cho em môi hôn vội vàng
Cho em quên ân tình sâu
Dù em không mong dài lâu
Xin cất lấy ước mơ đầu
Xin cho yêu em nồng nàn
Xin cho yêu em nồng nàn
Dù tháng năm buồn vui bàng hoàng.


Vì đâu mê say phồn hoa
Như áo gấm sáng lóng lánh
Ôm rách nát không tâm linh
Ôm tiếng hát không hơi rung nghèo nàn
Còn yêu chi hoa ngày xanh
Héo hon vì mong manh
Bỏ quên lại người sau ngỡ ngàng.


Thương em khi yêu lần đầu
Thương em lo âu tình sau
Dù gương xưa không được lau
Soi lấy bóng mối duyên sầu
Cho tôi yêu em nồng nàn
Cho tôi yêu em nồng nàn
Dù biết yêu tình yêu muộn màng.

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

NHẪN CƯỚI

 Truyện ngắn: NHẪN CƯỚI 
 In trên tạp chí Nhật Lệ tháng 03 / 2013

                                                                                        NGÔ DIỆU HẰNG






   Chị hoang dã, lạ thường như chính cái tên của chị - Móp. Chẳng hiểu sao bà Thia lại đặt cho chị cái tên đó, dù rằng chị chẳng sứt mẻ chỗ nào. Sinh ra đã không biết mặt cha, chỉ biết mình là con thứ ba của Thia thịt lợn. Hai năm sau đó, mẹ chị lấy dượng sinh thêm cô út. Trong đám chị em gái cũng bán thịt lợn, cái tên của chị là kỳ quặc nhất nhưng chị Móp lại xinh đẹp hơn cả. Da trắng, môi hồng, càng lớn càng đẹp. Thanh niên trong vùng khối kẻ mon men, nhòm ngó.
   Chị chỉ thương anh Phùng, người bạn thời còn mặc quần thủng lỗ, chiều chiều chạy xoắn tít thả diều bên bờ sông. Anh Phùng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ở cùng bà ngoại trong một căn nhà lợp ngói cũ kỉ. Khi cha mẹ đã không trở về sau cơn bão năm đó, rồi ngoại cũng vì thế mà lâm bệnh qua đời, anh tự nhủ học hành cũng không cho anh bữa ăn no. Nghỉ học, anh làm thuê kiếm sống, buông xuôi mọi thứ cho số phận. Chị Móp và anh yêu nhau từ bao giờ anh cũng không có cơ hội để ngăn cản trái tim mình. Tất nhiên, gia đình chị cấm. Chị bỏ đi rồi đến căn nhà nhỏ cuối thôn.
   Họ lấy nhau không bạn bè, họ hàng, không sính lễ, nhẫn cưới. Người làng vẫn còn nhớ cái ngày trời nắng chang chang hai người đèo nhau tình tứ bằng xe đạp chạy ngang qua chợ, cả hai không giấu nổi hạnh phúc phá ra cười giòn tan “tụi này là vợ chồng rồi…” Giấy hôn thú chị bỏ vào một cái túi nilon khít lại cho vào hòm nhôm khóa trái. Cứ như thể chị muốn nói với tất cả rằng họ là của nhau, không cần ai cho phép và sự thật họ đã là của nhau, mãi mãi sẽ như thế.
   Hình như ông trời ban cho chị sứ mệnh của một nữ thánh, đó là yêu chồng và sinh con. Người ta vẫn gọi những đứa con của anh chị là con trời.
   Đứa thứ nhất chị sinh ngay trong bếp khi đang nấu cơm trưa. Sinh được một tháng, chị bồng nó ra sông tắm. Bế đứa con nhỏ xíu trên tay, chị buông mình xuống dòng nước êm ả. Vuốt nước sông lên đầu con, quanh cổ con rồi chị để cho những giọt nước mân mê lấy da thịt thằng bé. Hai mẹ con như thể đôi thiên nga từ trên trời bay xuống, mãi mê tắm gội trong bể nước bụi trần.
   Chị chẳng hề kiêng cự như mọi bà mẹ khác vẫn làm, cứ thế bồng thằng bé dạo chơi khắp hẽm này ngõ khác. Rồi đứa thứ hai cũng vậy, lần này chị sinh nó đúng vào giữa trưa, khi đang ăn cơm. Thấy chị sinh đẻ dễ dàng, bà con ai cũng đến thăm hỏi. Vài người rỉa tai nhau, nhà cô Móp nghèo tả tơi vậy lấy gì cho con ăn mà đẻ lắm thế? Có người lại xuýt xoa thèm thuồng, nhà cô chả liệu gì thế mà hay, cho ra toàn cu là cu thích quá. Chị Móp cười trong veo, em ấy à, chỉ đẻ toàn con trai thôi, không tin các chị chờ xem, em đẻ thêm thằng cu nữa cho xem. Nói mà thật, chưa đầy ba năm sau, cái ngày Trời định, chị bảo anh Phùng đưa đến trạm y tế cho mọi người chứng kiến tiếng khóc oang oang của thằng cu nhà chị, để biết lời chị nói chẳng có sai. “Được rồi, không đẻ nữa”, anh Phùng quát vợ rồi đặt luôn cho thằng út cái tên là Thôi.
   Ba thằng con của anh chị, Nhất – Thế - Thôi, lạ thay, giang nắng giang mưa, tắm sông từ khi mới một tháng tuổi nhưng không đứa nào biết đến ốm đau, sổ mũi hay uống thuốc là gì. Đứa nào đứa nấy chắc nịt, da ngăm ngăm giống cha. Có lẽ tại đều sinh vào ban trưa nên chúng có đôi mắt long lanh, môi dày tím bậm, tóc mây đen nhánh như được dệt bởi những sợi nắng cháy rực.
   Hai cô chị và em gái đều sinh con gái, gia cảnh lại khá nên bà ngoại thằng Thôi cũng mủi lòng thương các cháu. Dăm ba bữa bà ngoại kêu cho thịt. Hôm khác, dì cả, dì hai nhắn cho tiền đóng học, dì út cho quần áo mới. Được thể, chị Móp kê ngay một cái bàn phía cuối dãy hàng thịt. Hàng của mẹ, hai chị và em gái ở quanh đó. Sáng đến chợ, chị khoan dọn bàn mà đến giúp mẹ cạo cái chân giò. Xong việc đưa tay bợ cục thịt to về bán. Lần khác lại qua hàng cô út, giúp em cạo tai heo, đuôi heo… Khách đông thì phụ chị cắt thịt. Rồi tự trả công bằng một phần mà chị nghĩ chẳng thấm tháp với các cô chị giàu có là mấy. Nhiều thì bán, phần nào ngon thì mang về. Thế là ngày nào nhà chị cũng có thịt ăn.
   Từ khi có cái nghề thịt lợn, cái nghề mà vốn dĩ là số phận của chị, cuộc sống khá hơn. Ra ngoài, chẳng ai nghĩ chị thuộc vào diện cần xóa đói giảm nghèo. Chị em trong làng vẫn kháo nhau, không ai theo kịp “mốt” chị Móp. Tóc bối cao, tóc duỗi thả, xoăn lọn, nâu vàng, hạt dẻ đủ cả, hôm nay kiểu này mai kiểu khác, trang sức cũng thay theo mùa. Quần áo, váy đầm thì đã có của mấy cô chị và cô em. Cái tật tự nhiên đến tự tiện của chị đã có bẩm sinh nên cứ đến lễ tiệc là sang nhà chị, nhà em gái mượn về mặc. Nhiều khi lấy luôn đồ mới toanh làm mấy bà tức tưởi. Thế là chị em to tiếng bốp chát nhau ngay giữa chợ. Ba bữa nửa tháng lại đứa xô, người cười, chị chị em em, rồi lại cho thịt, lại mượn váy, lại rầy la.
   Anh Phùng ngày càng đâm ra biếng nhác, ngày nào có người kêu thì anh đi làm, ngày nào không ai kiếm thì lại nằm ì ra, hết ăn rồi ngủ, chẳng chịu đi tìm việc. Thằng Nhất học xong lớp tám thì nghỉ học đi phụ hồ, anh cũng mặc kệ. Anh Hoàng, bạn bè thân thiết của anh lúc bé có một cơ sở kha khá, thấy bạn khó khăn nên muốn giúp. Hoàng gợi ý cho anh đi học lái xe rồi về lái giúp anh ấy nhưng anh không chịu. Anh vẫn quen cái kiểu đi làm công cho người ta, nắng làm mưa ở nhà ngủ, tiền công nhận theo ngày như thế.
   Thấy vợ chồng anh sống khá nhàn nhã, nhiều người vẫn hay ghen ghét, hoài nghi.
   Ở chợ có bà hàng buôn mất cắp. Bà ta nói gần nói xa như đâm như thọc vào họng chị Móp. Vốn dĩ ít quan tâm lời khen chê nhưng đã đụng tới chị là chị chớ có tha. Chém phặp cái dao xuống bàn, chị ré lên như tát nước vào mặt bà thím môi mỏng kia. Biết là không có bằng chứng nên bà ta xuống giọng. Nhưng trước đó vẫn rướn cổ, uốn thêm vài lần môi:
-         Sức dài vai rộng, khỏe như trâu, đẻ như lợn, trang sức đeo đầy người, suốt ngày đợi trợ cấp hộ nghèo, hết tiền thì…
-          Thì gì? Thì gì? Nói xem nào bà kia. Cái tiếng hộ nghèo ấy chẳng qua tôi muốn con tôi được hỗ trợ đi học. Vậy là sai hở? Còn con cái là của Trời cho, khối người muốn chẳng đẻ được kia kìa… - Chị chống nạnh, hách cằm, bà thím môi mỏng im bặt, cúi xuống xếp hàng, cặp môi cong lớn vẫn giật giật trông bề còn ức lắm.
   Lần khác, hai cha con nhà nọ đến bắt đền chị con gà, bảo rằng có người nhìn thấy chị đâm phải gà ông ta rồi xách cổ mang về. Chị không truy xét, chỉ dứt khoát một câu “tôi không làm cái việc xấu hổ đó, có lấy thì tôi lấy của mẹ, của chị em tôi, không bao giờ lấy của thiên hạ…” Hai người kia vẫn khăng khăng đổ oan cho chị. Phẫn quá, hai tay túm lấy áo, chị kéo cha con nhà kia tống xuống ruộng. Cái sự khỏe của chị Móp và ba thằng quý tử nhà chị thì khỏi phải bàn. Lớp một, thằng Thôi đã đánh bại một anh lớp năm. Lần đó, chị phạt nó đứng nhón một chân cả buổi tối. Chị nói với thằng Thế, thằng Thôi:
-         Anh Nhất vì hoàn cảnh mà nghỉ học, anh đi làm rồi dần dần học cái nghề. Hai đứa mày lo học hành cho mẹ.
-         Nhưng lũ đó toàn nói nhà mình nghèo và … - Thằng Thế chen vào.
-         Nghèo thì xấu à? Nghèo thì càng phải học để sau này thoát nghèo, đừng để người ta khinh mình nữa.
-         Dạ, sau này con sẽ làm kỹ sư nuôi lợn cho mẹ bán. – Thằng Thế reo lên.
-         …Còn con, con sẽ là bác sĩ chữa bệnh cho lợn mẹ nhỉ?
   Chị cười, lũ trẻ cũng cười. Tiếng cười giòn tan vỡ ra như ngàn mảnh pha lê đẹp óng ánh chấp chới trong ánh mắt đen láy, trong trẻo của lũ trẻ.
   Mọi người vẫn nghĩ chị Móp là người vô tư lự, hời hợt nhất. Nhưng lâu dần người ta cũng nhìn chị với ánh mắt khác. Nhiều lần đi chợ, đi công chuyện vội vã, nhưng hễ thấy có người xin đi nhờ xe, người gặp khó khăn trên đường chị đều quay lại giúp. Thấy ai gây gỗ, bắt nạt người hiền lành chị chạy đến bênh vực ngay. Dạo đó, chị chở một thùng thịt to, kẹp thêm thằng Thôi, thằng Nhất, đang phóng xe ò ò trên đường. Đi được một đoạn chị nhìn thấy có hai người bị tai nạn đang lồm cồm bò dậy, chân tay xây xát đầy máu. Đám đông ùn ùn tới, chị cũng dừng xe. Khi người ta đang mải đứng chỉ trỏ băn khoăn hai người này ở đâu, làm gì đi qua đây…, chị vụt ngay tới hét to “đỡ họ đến đây tôi chở đi bệnh viện nhanh nhanh”. Chị đến tháo thùng thịt xuống dọn chỗ cho hai người bị thương lên xe. Xe nổ chị còn kịp ngoái đầu lại dặn “dẫn hai đứa nhỏ tới trường dùm tôi nghe…”
   Cái thú ăn diện, thích ca hát của chị thành ra nghiện. Nhưng chị Móp được tiếng xinh đẹp, khỏe mạnh, lại nhiệt tình. Chiếc xe máy chị lấy của mẹ dùng, vẫn thường để chở hàng ra chợ bán, cũng là chiếc xe cứu giúp không biết bao nhiêu người. Đến mùa gặt lúa, chị đi gặt cho nhà này nhà kia. Ban đầu chị chỉ tính gặt giúp, nhưng xong mùa người ta mang thóc đến cho chị. Thế là cũng có gạo ăn vài tháng. Cứ mỗi lần chị em phụ nữ trong làng đi gặt chung, giờ nghỉ, tiếng hát chị Móp lại vang vang trên cánh đồng. Bà con vỗ tay theo, thế là thành hội.
   Có lẽ Trời cho chị nhiều cũng phải lấy đi của chị cái gì đó.
   Lần này chị quyết ra tay cải tạo lại mảnh vườn để hoang lâu nay. Đang hăm hở bổ từng nhát cuốc sâu xuống đất thì bỗng nhiên “BÙM…!!!” một cái, người chị văng ra, tĩnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu. Sau lần đó chị mất hai ngón tay trái. Mỗi lúc nhìn xuống hai ngón tay bị cụt chị lại nhớ đến cái mặt méo xệch, khắc khổ của anh Phùng khi chị vừa mở mắt. Cái mặt đó đã từng trắng bệch ra run rẩy khi mất đi người thân yêu. Giờ nó lại bị biến dạng đi rồi sau đó làm anh choàng tĩnh.
   Cả hai ngón tay và cái nhẫn cũng bay luôn cùng mảnh bom nổ. Thằng Nhất nói để con đi tìm, chị bảo thôi. Chị nói:
-         Trời muốn lấy lại hai ngón tay thì trả lại Trời. Còn cái nhẫn là đồ giả chả phải tiếc. Cả cái dây vàng này và đôi tằm này đều là trang sức giả hết. – Nói rồi chị mân mê cái dây chuyền trong cổ mắt lúng liếng cười.
   Mấy ngày sau đó anh Phùng tìm đến nhà Hoàng. Hai ba hôm liền đều không gặp. Hôm khác anh lại đến, xin Hoàng nhắc lại cái đề nghị năm trước. Hoàng biết gia cảnh của bạn, gật đầu vỗ vai, hứa sẽ giúp đỡ tận lực. Thế là anh Phùng vừa đi học lái xe vừa làm thêm công việc anh vẫn thường làm.
   Một chiều thứ bảy đầy nắng, anh trở về nhà với tâm trạng hớn hở, tay xách một túi thức ăn to.
-         Hôm nay anh không phải làm hở?
-         Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?
   Chị Móp nghĩ ngợi một lúc rồi mặt chị bừng lên, nhớ ra cái ngày hai người đèo nhau từ ủy ban xã về, chị gói tờ giấy hôn thú trong cái túi nilon cất vào hòm nhôm.
   Chưa kịp khoe thì anh Phùng đã ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay chỉ còn ba ngón của chị. Anh áp nó vào má mình. Cánh tay chị ngượng nghịu, người chị đơ cứng. Anh rút từ trong túi quần một cái gói, tay kia vẫn giữ bàn tay vợ. Anh từ từ mở ra, một chiếc nhẫn vàng. Không như thường ngày, chị vẫn ngồi im, e ngại. Anh Phùng chậm rãi nói:
-         Xin lỗi em. Từ ngày em về làm vợ, anh chưa sắm cho em được thứ gì, tiệc cưới không, mà nhẫn cưới cũng chẳng có. Vậy mà em vẫn một lòng một dạ theo anh, phải đeo những thứ hàng giả rẻ tiền để rồi người ta đặt điều nói xóc xỉa. Chiếc nhẫn này anh đã đặt từ lâu nhưng vì chưa có đủ tiền, trên đó có khắc tên chúng ta.
-         Anh, em... – Chị bối rối.
-         Bây giờ ngón tay đeo nhẫn cũng không còn. Thôi để anh đeo nó vào tay kia cho em nhé!
   Chị Móp chìa tay ra, ánh mắt chị ngập tràn hạnh phúc. Anh Phùng đeo chiếc nhẫn cưới vào tay vợ, sau mười bốn năm.