Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

LINH HỒN CỎ ÚA

Truyện ngắn

NGÔ DIỆU HẰNG

LINH HỒN CỎ ÚA














   Bố mẹ đã bỏ tôi. Đó là một sự thật, sự thật đớn đau của một đứa trẻ. Tôi đã chết khi chưa kịp chào đời.
   Bố và mẹ tôi còn rất trẻ. Khi tôi có mặt trên đời rồi biết cựa quậy trong bụng mẹ, tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của bố. Mỗi lần gặp bố, mẹ rất vui. Mỗi lần ở bên nhau họ thường cười đùa vui vẻ, và khi môi bố chạm vào mẹ người mẹ nóng ran lên, đôi tay mẹ run run khi bố áp chiếc cằm chẽ lên ngực mẹ. Đôi mắt họ như luồn vào nhau dưới ánh trăng mờ ảo và tôi nghe thấy hơi thở của mẹ mỗi lúc một nhanh hơn...
   Thời gian cứ thế trôi, tôi cũng lớn dần và thích cựa quậy. Tôi biết mẹ mệt, mẹ đau nhưng ở bên trong quá chật chội và ngột ngạt. Mẹ phiền hà vì tôi khi dáng mẹ bắt đầu xấu đi, đôi chân mẹ không uyển chuyển như trước nữa. Mỗi buổi sáng đến trường, mẹ dùng vải quấn chặt bụng lại và mặc những chiếc áo rộng có lẽ để che dấu tôi. Tôi không hiểu có phải mình là sản phẩm của tội lỗi không mà mẹ phải làm thế. Mỗi ngày tôi thấy chân tay mình nở ra, không gian trong bụng mẹ càng trở nên chật chội.
   Một thời gian không nghe tiếng bố, không biết bố bận việc gì mà không đến. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ và có lẽ mẹ còn nhớ thương bố hơn tôi. Người ủ ấm cho tôi là mẹ, còn người ủ ấm trái tim mẹ chính là bố. Tôi đạp vào bụng mẹ để đòi gặp bố, nhưng đạp mãi chỉ thấy nước mắt mẹ trào ra mà không thấy bố đâu. Đêm hôm đó mẹ gọi điện cho bố, tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, rồi mẹ thiếp đi bên chiếc đèn ngủ lu mờ, một giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt và sánh lại mặn chát. Vài ngày sau, có một người đàn bà đến gặp mẹ. Bà ta có giọng nói ồm ồm, khàn khàn nghe thật đáng sợ. Bà ta đưa mẹ một cái gói khá dày và bảo: không biết bằng cách nào hãy giải quyết cái của nợ ấy đi, vừa nói bà ta vừa đưa ngón tay to bự chỉ thẳng vào mặt tôi. Nếu không nhầm thì đó là bà nội rồi, tôi chưa kịp bộc lộ cảm xúc thì bà ta quay gót bỏ đi. Mẹ đưa tay ôm lấy tôi rồi ngồi bệt xuống nhà òa khóc. Đêm hôm đó, mẹ băng qua cơn mưa ướt sũng đứng dưới một ngôi biệt thự. Bấm chuông mãi mà không ai mở cửa đón mẹ vào. Không một bàn tay nào che chở cho mẹ khi ấy, còn tôi chỉ biết nằm co ro lặng im không muốn làm mẹ nặng nhọc hơn.
   Cuối cùng bố cũng xuất hiện, nhưng giọng bố lạnh hơn cả cơn mưa mùa đông. Bố không ôm mẹ như ngày nào, không nhìn mẹ say mê bằng đôi mắt nâu ướt át và sưởi ấm cho đôi môi của mẹ, mặc cho những giọt nước mắt mẹ rơi lả tả và luôn miệng hỏi vì sao. Chỉ đơn giản là vì tôi không nên xuất hiện trên cuộc đời này, sự có mặt của tôi làm cản trở sự nghiệp của bố và đảo lộn cuộc sống gia đình bố, đó là câu trả lời. Bố lại đưa mẹ thêm một cái gói nữa, cũng khá dày. Đôi tay mẹ run rẩy khi chạm vào tay bố. Rồi bất ngờ mẹ tát bố một cái rất mạnh. Bàn tay mẹ tấy đỏ, còn bụng mẹ thắt lại bóp chặt lấy tôi. Khi bố quay lưng đi, tôi muốn gọi: “Bố ơi!” nhưng không thể. Sự bất lực làm tôi khó chịu. Tôi hận bố.
   Mẹ không muốn một mình sinh tôi ra. Sự hận thù trong mẹ còn lớn hơn cả tình yêu dành cho tôi. Nó như khối băng giá lạnh phủ lấy trái tim của mẹ, và hơi lạnh tràn xuống khiến toàn thân tôi run lên sợ hãi. Tôi nhớ lắm những phút giây bố mẹ hạnh phúc bên nhau, bố còn nói anh mơ đến những buổi sáng được hôn lên má em và trán con thật ấm áp. Vậy mà chính bố lại phủ phàng tất cả. Tôi không hiểu người lớn nghĩ gì, tại sao họ yêu nhau nhưng họ lại không yêu giọt máu của chính mình?
   Mẹ rời khỏi cổng trường đại học khi chưa đến ngày tốt nghiệp, còn bố thì bận rộn với đám cưới do gia đình sắp đặt. Đêm, trước ngày bố cưới vợ, mẹ lại đến tìm gặp bố. Mẹ nói muốn cùng chết với bố vào cái ngày bố lên xe hoa. Lời của mẹ khiến tôi thấy đáng sợ cuộc đời, đáng sợ con người. Họ quá yêu và quá hận. Không ai nghĩ đến tôi, dù chỉ một khoảnh khắc đắn đo.
   Bố đẩy mẹ ngã xuống đường:
- Cô thích làm gì thì làm. Đồ điên! – Một lũ rắn địa ngục trườn trong đôi mắt của bố khi ấy. Và mẹ như con thú bị thương gào thét giữa đêm khuya vắng, những ngón tay cào xuống mặt đường rướm máu. Tôi càng co mình lại, một niềm đau quấn chặt lấy tôi. Trái tim nhỏ bé non nớt trở nên loạn nhịp.
   Mẹ uống một thứ gì đó. Nó có mùi thật khó chịu cứ thế hòa với nước mắt mẹ chảy vào bụng. Thứ dung dịch đáng sợ ấy làm đầu óc tôi quay cuồng, đôi chân tôi bắt đầu không còn cảm giác và đôi tay không thể chạm vào bụng mẹ được nữa. Và tôi biết mẹ không cần tôi nữa, chẳng ai cần và muốn thấy sự tồn tại của tôi ở nhân gian.
   Thực tế mẹ cũng chỉ là một đứa con đáng thương, một đứa bé mồ côi bố từ rất sớm. Bố mất hai năm thì người mẹ cũng bỏ nó lại để lấy một người chồng khác giàu có. Đứa bé được bà ngoại chăm sóc và sống nhờ tiền mẹ gửi về, được học hành và được lớn lên nhưng luôn cảm thấy cô độc và thèm khát hạnh phúc ấm áp. Bây giờ đứa bé ấy đã là một cô gái và được làm mẹ nhưng có lẽ vết xe còn hằn quá sâu trên con đường nó đi để rồi lần nữa sinh ra một linh hồn cỏ úa…
   Tôi được chôn ở sau vườn cùng một nén nhang. Nhang cháy được một nửa thì tắt vì cơn mưa phẫn nộ của trời đất. Mẹ thoát chết nhưng tinh thần bất ổn. Mẹ gọi tên bố cả trong giấc ngủ. Còn bố thì gọi tên một người đàn bà khác. Tôi, dần bị vùi lấp và lãng quên bởi đám cỏ dại, cố gắng thoát khỏi kiếp cô nhi không ai thừa nhận, một linh hồn vật vờ lang thang trong đêm, thèm nghe một tiếng ru ngọt ngào.
   Mẹ hát ru rất hay, giọng mẹ nghe thật êm và tràn ngập hạnh phúc. Bố đứa trẻ ấy có vẻ rất yêu mẹ. Chiều chiều đi làm về ông ấy bế con trên tay và hôn vợ âu yếm. Tôi nhìn họ và ao ước, giá như tôi cũng được bố ẵm như thế, được ngậm ti của mẹ và uống ừng ực dòng sữa mát lành, được nghe mẹ hát ru ầu ơ và nựng yêu mỗi ngày như thế. Đó là một bé gái có nụ cười rất xinh. Nó rất thích nghe mẹ hát, lời ru như tan vào trong gió làm lay động cả cỏ hoa. Có một lần nó nhìn qua song cửa sổ hoen gỉ và thấy tôi. Ánh mắt tôi chạm phải nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà tôi không kịp né tránh. Kể từ hôm đó tôi không còn lang thang trong đêm nữa, chấp nhận thế giới của một hồn ma cô độc dưới đám cỏ dại úa màu. Không hiểu vì sao, kể từ khi bắt gặp ánh mắt tôi hôm ấy, mỗi khi màn đêm buông xuống đứa trẻ ấy lại khóc. Tiếng khóc của nó cứ đều đều, có lúc lại ré lên, âm vực cao, tan vỡ giữa không gian im lìm. Có hôm mẹ cũng khóc theo nó. Tiếng khóc của mẹ khiến tôi nhớ lại ngày nào khi tôi còn được nằm trong bụng mẹ, đưa tay sờ lên bụng mẹ ủi an mỗi lần mẹ khóc.
   Thầy bói bảo, ngày xưa cô có bỏ một đứa con và chôn nó sau vườn nhưng không hề nhang khói, bây giờ nó làm tội con gái cô, tiếng khóc ấy là tiếng khóc của nó. Mẹ tôi đến gặp bố và xin bố đến thắp nhang cho tôi. Họ lập đền khấn vái, ông thầy cúng mặc áo quần sặc sỡ nhảy vòng tròn và lẩm bẩm điều gì trong miệng, thi thoảng lại hú lên và mọi người rạp xuống khấn vái cầu xin. Người ta tin rằng linh hồn tôi oan ức và nhập vào đứa bé để rồi khóc ai oán trong đêm. Tôi không làm gì nó cả, có lẽ linh hồn nó có sự giao hòa đồng điệu với linh hồn tôi vì dù sao chúng tôi cũng chung giọt máu của mẹ. Nó nhìn thấy nỗi buồn và niềm ước ao cháy trong mắt tôi hôm ấy. Nó khóc cho tôi và rồi nó cũng thôi khóc khi người bố và người mẹ vô tình của tôi đến thắp nhang tìm ra ngôi mộ của tôi bị lẫn khuất trong đám cỏ dại. Cuối cùng, họ cũng nhớ ra rằng họ đã từng có một đứa con và nó đã bị lãng quên quá lâu trong một thế giới tối đen, lạnh giá.
   Dù người ta có hiểu như thế nào, thì cũng nhờ vậy mà linh hồn cỏ úa được siêu thoát. Bố mẹ cùng đến thăm tôi, nghĩ về tôi. Bố đặt một bó hoa tươi lên mộ tôi. Mẹ thắp nhang sưởi ấm cho tôi và hát ru tôi ngủ, một giấc ngủ trẻ thơ sau bao năm mong nhớ. Tôi thấy nước mắt mẹ rơi trên những bông hoa nhỏ xinh biết cười…

                                                                                                          
                                                                                                N.D.H