NGÔ DIỆU HẰNG
EM GÁI TÔI
Tạp chí NHẬT LỆ
- Số 225 (12/2013)
- Số 225 (12/2013)
Sọ
Dừa mang hình hài một cục thịt tròn. Tôi cũng chỉ là một cục thịt, nhưng có hình
cây kem, một cây kem với hai chiếc que mềm oặt. Tôi là anh của ba đứa em gái,
một thằng xấu xí và vô dụng. Nhưng tôi có thể nhận ra mọi thứ đang biến động quanh
tôi như thế nào, cho đến bây giờ cũng thế.
Tôi không biết ông bà tôi mất khi nào, chỉ
biết bố mẹ tôi rất nghèo. Ngày ngày họ phải đạp xe ra phố nhặt và thu mua ve
chai, nhặt mọi thứ có thể bán được để kiếm tiền. Sinh ra tôi đã không biết nói,
những đứa trẻ trong vùng gọi tôi là thằng câm một tai. Một tai, nhưng tôi nghe
được hết tất cả. Nghe được tiếng thở mệt mỏi của bố mỗi đêm, nghe được tiếng
rên đau đớn của mẹ khi sinh đôi hai đứa em của tôi và nghe cả những câu đùa
chết người của những kẻ độc miệng.
Tôi không được đi học. Tôi xấu xí và bị câm
nên chỉ thích hợp làm thằng chăn bò thuê. Đi chăn bò, tôi năn nỉ lũ bạn tập cho
viết chữ và bắt đầu viết được những câu dài. Tôi thích làm thơ và viết ra cho
lũ bạn đọc, chúng nó bảo tôi “có tật có tài”. Cho đến một ngày, trong lúc đang
chăn bò, bom từ đâu trong lồng đất phát nổ cướp đi luôn đôi chân và cánh tay thuận
của tôi. Tôi không hiểu ông trời còn để lại cánh tay phải làm gì, sao không
cướp hết đi khi tôi chẳng thể đi và không còn viết được nữa. Tôi vô dụng nhưng
bố mẹ không vì thế mà ruồng rẫy. Chỉ có hai đứa em là không thương tôi, chúng
dường như xấu hổ khi biết chúng có một người anh xấu xí, tật nguyền. Những lúc
ấy tôi ước gì mình bị điếc, bị mù thì có lẽ sẽ hạnh phúc hơn là bị câm. Chưa
bao giờ tôi hỏi vì sao tôi bị câm, vì sao tôi chỉ có một cái tai và vì sao tôi
xấu xí hơn các em của mình. Có lẽ những câu hỏi đó không còn quan trọng nữa.
Người ta tặng tôi một chiếc xe lăn. Còn hơn
một đôi chân, nó là người bạn đưa tôi đi khắp nơi. Tôi hạnh phúc vì được sinh
ra ở làng, tôi yêu lũy tre, dòng sông, cánh đồng và những thảm cỏ xanh mướt.
Trong đầu tôi vẽ ra muôn vàn bức tranh tuyệt đẹp và những câu chuyện về làng
quê, về những kỷ niệm tuổi thơ và con người thôn quê chân chất, mộc mạc. Những
cuộc “dã ngoại” một mình thường khiến tôi miên man chìm đắm trong một thế giới cổ
tích. Với người dân quê, một ngày thường quá dài và mệt mỏi, hoàng hôn là lúc
khép lại tất cả cực nhọc đó, và đêm thì quá ngắn ngủi để nghỉ ngơi. Còn tôi,
như một nghệ sĩ vô danh, muốn lãng du trong một thế giới thầm lặng mà chỉ có
tôi hiểu. một ngày với tôi quá ngắn để nhìn, còn đêm thì quá dài để thao thức
mong chờ bình minh đến. Lúc tôi nhắm được mắt đi ngủ cũng là lúc bước vào hành
trình của giấc mơ tìm kiếm một sự kỳ diệu nào đó sẽ xảy đến. Và cuối cùng nó
cũng đến.
Một buổi sáng, như bao buổi sáng khác, tôi
thức dậy sớm cùng chiếc xe lăn mon men ra đường làng. Từ trong bụi cây một
tiếng khóc trẻ con ré lên khiến tôi giật mình. Tôi đẩy xe đến gần, bên trong
chiếc hộp giấy là một đứa bé xinh xắn. Thấy tôi, nó thôi khóc và cười. Đôi mắt
nó to tròn long lanh nhìn tôi mừng vui. Bố nói nhà mình quá nghèo không đủ khả
năng nuôi thêm nữa, huống gì nó còn nhỏ quá, lại là con gái nữa. Tôi níu lấy áo
bố lay lay, rồi tôi quay sang nhìn mẹ tha thiết khẩn cầu. Có lẽ từ khi biết
nhận thức đến lúc ấy, lần đầu tiên có một ánh mắt nhìn tôi yêu thương, vui mừng
và cần tôi đến như vậy. Mẹ ẵm đứa bé trên tay, nửa thấy lo lắng nửa không đành
lòng bỏ mặc. Và, tôi bỗng nhiên có thêm một đứa em gái nữa – nó tên là Mộc
Nhiên.
Láng giềng ai cũng quan tâm, giúp đỡ và khen
bố mẹ tôi nghèo mà giàu lòng nhân ái. Còn tôi, từ khi có Mộc Nhiên tôi chỉ thích
ở nhà và có lẽ người mà nó nhìn thấy nhiều nhất chính là tôi. Lớn lên, biết về
hoàn cảnh của mình, biết rằng ánh mắt mà luôn cười với nó những năm qua thực ra
là một người không máu mủ, một người anh tật nguyền, nhưng nó vẫn nhìn tôi bằng
ánh mắt ấy như lần đầu tiên nó trông thấy tôi từ trong chiếc hộp giấy.
Mộc Nhiên, sinh ra như cây cỏ lạc loài giữa vũ
trụ rộng lớn vô cùng, được mẹ thiên nhiên bảo bọc và gửi đến mái tranh nghèo
không biết là số mệnh hay là hạnh phúc của nó. Chỉ biết rằng, nó đẹp và hiền
lành như loài thảo mộc. Không như hai đứa em ruột của tôi, Mộc Nhiên luôn học
giỏi, lương thiện và được mọi người yêu mến. Buổi sáng đi học, nó đẩy tôi ra
cánh đồng hóng gió. Nhiều lần tôi đợi nó học về rồi hai anh em cùng về, nó kể
cho tôi nhiều chuyện ở lớp, đọc cho tôi nhiều bài thơ mà đến giờ tôi vẫn nhớ
như in. Lúc rãnh rỗi, nó cầm tay tôi tập viết. Nỗ lực cố gắng và rồi tôi cũng
viết được bằng bàn tay còn lại, bắt đầu chép được những bài thơ vào cuốn sổ nhỏ.
Tôi viết thơ, còn nó thì vẽ những cánh hoa lên đó. Hai anh em tôi, dẫu không
phải ruột thịt nhưng sinh ra như để làm anh em từ kiếp nào.
Lớn thêm chút nữa, hai đứa kia đi lấy chồng.
Mộc Nhiên không thi đại học ai cũng tiếc. Em bảo nếu em đi học xa thì lấy ai
chăm mẹ, chăm anh. Bố mẹ đã quá vất vả rồi. Mẹ bị hen suyển. Một mình bố gánh
vác việc ngoài. Em trở thành người phụ nữ quán xuyến mọi việc trong nhà. Tôi đã
là một thằng thanh niên, thằng thanh niên trong hình hài đứa con nít có khuôn
mặt già nua. Tôi biết tự cạo râu và đan lát bán kiếm chút tiền. Có lẽ cuộc sống
của chúng tôi vẫn cứ trôi một cách bình lặng, giản đơn như thế nếu như ông trời
thôi trêu ngươi những con người hiền lành, tội nghiệp.
Bệnh tim của em đã quá trầm trọng. Mọi người
đều biết em mắc bệnh đã nhiều năm, nhưng cái đau đớn thực sự thì chỉ em mới là
người hiểu hết. Nhìn em ngất xỉu ngay trước mắt mà tôi không biết phải làm gì.
Tôi cố gắng lay em dậy rồi ngã xuống đè lên người em, cảm giác vô dụng lúc ấy
khiến tôi oán hận cuộc đời hơn bao giờ hết. Giá như người đau tim là tôi chứ
không phải em, con đường tương lai của em còn thênh thang lắm.
Chiều hôm nay Mộc Nhiên đến thăm tôi tại
nghĩa trang. Trông em rất khỏe mạnh, có vẻ quả tim mới làm việc rất tốt khi ở
trong người em. Nhưng nụ cười em không còn tươi thắm, hồn nhiên như xưa, và ánh
mắt buồn như luồn sâu vào không gian mờ ảo. Em hỏi tôi một mình ở đây có lạnh
lẽo lắm không, rằng em nhớ tôi rất nhiều. Em đưa tay sờ lên bia mộ ghi tên tôi
và những giọt nước mắt trào ra rơi trên bờ vai tôi rất nóng. Em cũng vuốt nhẹ
dọc cánh tay còn lại của tôi như ngày xưa em vẫn thường dùng khăn lau cho tôi
mỗi ngày. Ở cánh tay ấy, chỗ vết cắt của lưỡi dao mọc lên vài bông hoa dại tí
xíu màu đỏ tươi của máu. Rồi em ngồi bệt xuống cỏ, áp ngực lên người tôi và tôi
nghe thấy trái tim tôi đập đều đặn trong ngực em ấm áp. Trái tim ấy vốn ấm áp,
giờ được em mang trong mình sức sống càng trở nên tràn trề như cái cây được
ương đúng chỗ, thỏa sức vươn cao. Em mở cuốn sổ thơ của tôi ra đọc cho tôi
nghe, còn có những bài em tự sáng tác và được đăng báo, rồi em đốt thành tro gói
gắm cẩn thận gửi xuống cho tôi.
Ở dưới này tôi có thể gọi được tên em – Mộc
Nhiên ơi! Đi được một đoạn, như nghe được tiếng tôi em quay đầu lại nhìn rất
lâu. Khi bóng em đã khuất, tôi ngồi tựa lưng bên tấm bia đá đọc những bài thơ
của em và chờ em đến thăm trở lại mang theo những bài thơ mới. Những tầng mây
bảng lãng trôi phía chân trời, hàng triệu nàng tiên đang tha thướt bay kéo dãi
lụa hoàng hôn che ánh mặt trời. Lúc này, mọi người đang quây quần bên mâm cơm
và nghỉ ngơi chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
N.D.H