Nhã và Thi chơi thân với nhau từ bé. Cha
mẹ vào miền Nam
làm ăn, Thi sống cùng cậu mợ.
Thi rất yêu hoa dẻ. Cứ mỗi độ hoa dẻ ngả sắc vàng ửng là Nhã lại hái
mang đến cho Thi. Cô bé vừa treo chúng lên tủ sách, vừa ép vào cuốn sổ thơ vài
cánh nhỏ. Thi thường hay nhẩm đi nhẩm lại câu thơ của một nhà thơ nào đó: “Mùi hương mật lẫn mùi hương cỏ đắng – Bay
thì thào trong không gian xanh”. Trong suy nghĩ của Thi, cô bé coi hoa dẻ
là loài hoa đẹp nhất, giản dị và hiền hòa nhất. Hoa dẻ không sặc sỡ, không nổi
bật nhưng sẽ không một ai có thể vô tình đi qua mà không đưa mắt tìm kiếm khi
nghe mùi hương dịu dàng của cây hoa dẻ nào đó bên đường. Dường như con người
Thi cũng thế - khiêm nhường và lặng lẽ nhưng luôn để lại cái gì đó sâu sắc trong
lòng mọi người.
Sau khi
tốt nghiệp, Thi chuyển vào Đăk Lăk sống cùng mẹ. Cô thi đỗ vào trường Đại học
Tây Nguyên, chuyên ngành sư phạm văn như ước muốn của cô. Còn Nhã thì trượt Đại
học và đi học lái xe. Dù ở cách xa nhưng Nhã và Thi vẫn thường xuyên liên lạc
và tình bạn của họ vẫn tươi đẹp như ngày nào.
Về phần Thi, dường như con đường đi đầy chông gai đã làm cho đôi chân
của cô bé yếu ớt ngày nào trở nên cứng cáp hơn. Ông Hùng bỏ đi theo người đàn
bà khác, chỉ để lại cho mẹ con Thi căn nhà gỗ tạm bợ và một phần đất trồng
vườn. Để đỡ đần cho mẹ, Thi vào ở ký túc xá và ngày ngày đi làm thêm ngoài giờ
học. Dù vất vả thế nào đi nữa Thi vẫn luôn từ chối sự giúp đỡ của Nhã cũng như
cậu mợ. Thi lặng lẽ và luôn cố gắng, cố gắng hết mình học tập và kiếm tiền
trang trải cuộc sống. Nhưng rồi đến một ngày, cô sinh viên năm ba phát hiện
mình bị u não. Cả bầu trời như đang sập xuống...
Đến bây giờ trong đầu Nhã vẫn còn văng vẳng những lời của bác sĩ như lời
tuyên án của tử thần trước giờ hành hình:
- Như gia đình đã biết, bệnh nhân bị
u não ác tính giai đoạn cuối. Nếu phẫu thuật thành công thì có thể giúp bệnh
nhân kéo dài thời gian sống thêm một vài năm. Tuy nhiên, trong trường hợp này
chúng tôi khuyên gia đình nên suy nghĩ thật kỷ bởi vì cơ hội thành công là rất
mong manh trong khi chi phí lại rất tốn kém.
Nghe xong, không một ai có đủ dũng khí để nói với Thi điều đó. Gia đình
đành đánh cuộc vận may và chiều hôm đó Thi nhập viện, chờ vài ngày sau phẫu
thuật. Nhã ở bên Thi cả ngày lẫn đêm, chứng kiến người mình yêu phải vật vã chiến
đấu với từng cơn động kinh thật đáng sợ, đôi khi còn không nhận ra cả người
thân. Nhã nhận ra một điều, tình bạn quá trong sáng giữa hai người đã khiến anh
chưa bao giờ dám nói ra tình cảm thực sự của mình giành cho Thi. Vậy mà giờ đây
Thi nằm trên giường bệnh như ngọn nến leo lắt trước gió, không biết sẽ bị thổi
tắt lúc nào. Nhã cứ nắm lấy tay Thi, kể cho Thi nghe về những thay đổi ở quê
nhà, về bạn bè cùng trang lứa, và cả cây hoa dẻ hai đứa trồng ở góc vườn nhà
anh…
Bà Hạnh tìm đến người chồng cũ cậy nhờ sự giúp đỡ. Ông Hùng cũng tỏ ra
hết sức lo lắng và đã đến thăm con gái. Nhìn thấy người cha mà bấy lâu mong nhớ,
giờ đây Thi bỗng nhiên sợ hãi hét lên “Kẻ xấu! Kẻ xấu!” rồi níu lấy áo Nhã.
Một lần ông Hùng tưởng Thi đã ngủ, ông ta nói với bà Hạnh:
- Tôi sẽ hỗ trợ chi phí cho con Thi
phẫu thuật, mặc dầu tôi e cũng không hy vọng gì mấy đâu. Nhưng tôi phải nói
trước với bà là sau này mà con Thi chết, tôi sẽ bán thận của nó để trả lại số
tiền phẩu thuật tôi bỏ ra. Bà cũng biết mà, tôi có giàu có gì đâu, lại còn vợ
con tôi nữa.
Nghe được những lời ấy của người cha đã từng sinh ra mình, răng cắn chặt
môi mà nước mắt Thi chảy dài. Thi một mực đòi ra viện không phẫu thuật nữa, một
phần vì điều kiện gia đình, một phần vì Thi sợ rằng sau ca phẫu thuật cô sẽ
không bao giờ tỉnh lại.
Rồi một hôm Thi gặp Như, một cô bé người Tây Nguyên 16 tuổi dễ thương,
hiền lành. Đôi mắt sáng hồn nhiên và nụ cười tươi luôn thường trực trên môi của
cô bé đã làm cho Thi ấn tượng mạnh mẽ. Mẹ cô bé cho Thi xem tấm ảnh em chụp lúc
đang nhận giấy khen ở trường. Người trong hình là một cô học trò nhỏ nhắn, xinh
xắn khác hẳn với cô bé đang ở trước mặt cô. Như bị suy thận nặng, toàn thân thể
phù lên. Vì gia đình qúa nghèo, cha mẹ em chưa thể ghép thận cho em được. Thi
thấy khâm phục em bé người dân tộc kia. Từ lúc gặp Như, chưa một lần Thi thấy
em khóc dù có đau đến mấy. Như luôn cười và động viên ba mẹ, thậm chí còn trò
chuyện với Thi, thích thú kể cho Thi nghe về những câu chuyện ở lớp, ở trường
những ngày em đi học. Nhìn thấy ánh mắt như đang cười của cô bé lúc em kể về
những ngày tháng được đến trường, Thi cảm nhận thấy một sức sống mãnh liệt
trong em, một niềm khao khát được tiếp tục sống, tiếp tục đến lớp. Những lúc ấy
Thi thấy mình thật yếu đuối, không bằng cả em bé kia. Thế rồi Thi yêu cầu bác
sĩ xét nghiệm xem cô có thể hiến thận cho Như hay không.
Thật may mắn khi nghe bác sĩ cho biết giữa hai người có sự hòa hợp HLA
(nghĩa là tỉ lệ tương thích giữa thận của người nhận và người cho). Mặc dù ai
cũng đang đau khổ, rối bời nhưng mọi người tôn trọng quyết định của Thi:
- Thưa bác sĩ! Nếu ca phẫu thuật
không thành công, cháu xin được tặng hai quả thận của mình cho Như. Còn nếu may
mắn còn sống thêm vài năm nữa cháu cũng muốn bác sĩ giúp đỡ để ghép một quả
thận của cháu cho em ấy.
Mọi người cảm động trước hai số phận mỏng manh, leo lắt trong bàn tay tử
thần đang cố tựa vào nhau để tiếp tục chiến đấu giành giật sự sống.
Bệnh viện Chợ Rẫy, đúng 8 giờ sáng, ca phẩu thuật bắt đầu. Trước khi vào
phòng mổ Thi trông rất tỉnh táo. Cô nhìn tất cả mọi người với một nụ cười đã
chờ sẵn trên môi. Thi nắm tay Nhã, cố gắng nói thật to để che giấu đi giọng nói
rung rung, yếu ớt của mình:
- Nhã đừng có lo. Thi vào rồi sẽ lại
ra ngay mà. Phải ra để còn về chăm sóc cây hoa dẻ của tụi mình nữa chứ. Nhưng
nếu lỡ Thi không có ra nữa, thì… Thi nhờ Nhã chăm sóc mẹ dùm Thi được không? Còn
nữa, sau này hãy đưa Thi đến một nơi thật nhiều hoa dẻ để Thi được nhìn ngắm và
ngửi mùi hoa dẻ nghe Nhã!
- Không sao đâu Thi ơi! Thi phải cố
lên. Vài bữa nữa Nhã đưa Thi về quê, chúng mình sẽ đi hái hoa dẻ. Dạo này hoa
dẻ nở đầy rừng, thơm lắm!
Rồi Thi sờ lên bàn tay gầy guộc của mẹ:
- Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ lắm! Thực sự
con gái mẹ chưa một lần lau chân, chưa một lần đút cháo cho mẹ như những ngày
qua mẹ đã chăm sóc con. Con sẽ sớm khỏe thôi. Mẹ gắng ăn uống một chút đi mẹ
nhé!
Bảy giờ đồng hồ dài dằng dặc như có lửa đốt trong lòng, mọi người thấp
thỏm chờ đợi. Thế nhưng, không một chút xót thương, bàn tay tử thần rốt cuộc cũng
mang Thi đi mãi mãi.
Một năm đã trôi qua, ngày này năm ngoái Nhã đã đưa Thi về lại nơi chôn
nhau cắt rốn. Mộ Thi nằm bên một đồi sim, nơi có rất nhiều hoa dẻ cứ hè đến lại
tỏa hương thơm ngát.
Sáng nay Như cũng cùng cha mẹ về thăm mộ Thi, vị ân nhân đã sinh ra em lần
nữa. Như giờ đây hoàn toàn khỏe mạnh và còn học rất giỏi. Nhìn thấy Như, Nhã
bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh của Thi trở về, cứ như thể Thi đang cười với anh,
một nụ cười nhân hậu, ấm áp.
Bên cạnh mộ Thi, những chùm hoa dẻ cứ đung đưa như bàn tay thiếu nữ thon
dài vuốt nhẹ vào làn gió mát lành, làm tỏa ra hương thơm dịu dàng, thoang
thoảng bay giữa núi rừng ngây ngất nắng chiều…
Ngô Diệu
Hằng