Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

LONG TIME NO SEE

Xin lỗi các cô chú, các bạn của Diệu Hằng!
Nghỉ một tháng hè rồi mà bây giờ mới online trở lại. Mùa vào phải giúp ba mẹ làm nội trợ, chăm sóc các cháu và dạy kèm cho cháu nữa. Chẳng còn thời gian đi chơi và cảm hứng viết cũng mất tiêu đâu mất. Hôm nay CÁ BỐNG ngoi lên nói sorry mọi người và post một truyện ngắn đọc hè cho zui. Không hay lắm nhưng có lẽ những người vợ xa chồng, những người chồng yêu vợ hẳn sẽ thích và đồng cảm...

Sorry, my friends!
I've not been here for a long time. Nothing to share. No feeling for writing. Today I'd like to say "love" to everyone and send you all best wishes.



Truyện ngắn

NGÔ DIỆU HẰNG


NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI 
( My woman - my love )



     Xuống sân bay tôi bắt taxi chạy thẳng về nhà. Tôi không gọi cho Linh vì muốn tạo bất ngờ cho em. Ngồi trên máy bay mà tim tôi đập rộn rã như muốn chui ra khỏi lồng ngực, phá tan cửa kính mà nhảy dù bay về nhà thật nhanh. Các cô tiếp viên hàng không eo thon môi đỏ luôn nở nụ cười thân thiện nhưng vẫn không đủ sức làm cho cái cảm giác hồi hộp, thúc giục trong tôi dịu bớt đi. Khi máy bay từ từ đáp xuống đường băng tôi có cảm giác mình đang trượt dài cùng thời gian của sự chờ đợi. Lúc xuống máy bay, một cô tiếp viên xinh đẹp còn ghé vào tai tôi phảng một mùi thơm nhè nhẹ: “Có lẽ anh đang nóng ruột lắm. Vợ anh thật là người phụ nữ hạnh phúc!”
   Tôi bước xuống taxi và đi bộ về phía cuối hẽm. Chiếc cổng gỗ sơn màu sữa giờ đã phủ đầy những chùm hoa giấy tim tím tựa chiếc vòng hoa được bện rất có nghệ thuật. Ngày tôi đi nó còn thưa thớt lá, chỉ thấy toàn những nhánh gầy guộc bò chằng chịt. Cây bằng lăng cũng nở tím biếc rợp cả một góc vườn. Kẻ chủ nhà sau sáu tháng đi xa trở về nhìn lại căn nhà mà hắn đã gắn bó cả tuổi thơ vẫn không khỏi thẩn thờ với một cảm giác gì đó vừa thân thương vừa khang khác. Thế rồi, tôi đứng lại dưới gốc cây vú sữa hứng những tia nắng đang xuyên qua các tán lá chiếu thẳng vào mặt. Văng vẳng bên tai câu hát như ru: Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng mà đượm màu tím biếc…
   Tôi đẩy bước chân nhanh hơn và tiếng nhạc vang trong nhịp bước. Không, đó không phải tiếng nhạc vang trong nhịp bước chân tôi mà nó đang vang lên từ trong nhà. Tôi nhíu mày, có bao giờ thấy Linh nghe thứ nhạc có nhịp điệu nhanh như thế, phảng phất một chút quyết liệt kiểu Baroque. Tôi cởi giày, đi qua phòng khách, vào nhà bếp nhưng Linh không ở đó. Tiếng nhạc có lẽ phát ra từ phòng ngủ. Cửa khép hờ, tôi nhìn vào, một cái mông màu hồng đang lắc lư theo nhạc. Trông nó uyển chuyển có vẻ rất nghề. Rồi nó biến mất khỏi tầm mắt. Tôi đẩy cửa bước vào, chiếc mông đang lắc lư bỗng nhiên đứng phắt lặng rồi nó quay một vòng, chiếc khăn trên tay rơi xuống sàn nhà và em lao đến ôm chầm lấy cổ tôi nhanh như một chiếc phi tiêu. Chúng tôi xiết chặt lấy nhau trong im lặng, có lẽ em cũng như tôi sợ sẽ phá hỏng cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong khoảnh khắc ấy. Cơm tối, em chỉ mãi gắp thức ăn cho tôi và nhìn chăm chú. Tôi hỏi:
-         Sao em không ăn? – Em vẫn nhìn tôi không rời mắt:
-         Em nhớ đôi mắt của anh quá, làn da anh sạm đi nhiều nhưng đôi mắt vẫn nâu và ướt choẹt như thế.
Tôi cười một nụ cười hạnh phúc. Lúc ấy tôi chỉ muốn ghé sát vào mặt em và nói rằng đôi mắt em cũng không thua kém gì, đôi mắt đen long lanh và như có một sức mạnh nội lực cuốn hút người đối diện. Nhưng tôi đã nén những lời đó lại, vì ít khi em khen tôi, tôi muốn giữ lời khen đó được lâu thêm chút nữa. Bao giờ cũng thế, em rất tiết kiệm lời và ít khi thể hiện sự yếu đuối, ướt át cho dù đã là của nhau. Cũng chính vì thế mà khi em thốt ra một lời yêu thương nào đó thì có nghĩa rằng nỗi nhớ hay cảm xúc yêu thương đó đã quá sức chịu đựng. Tôi khen em dạo này trông tươi tắn, lại còn đung đưa theo nhạc nước ngoài nữa chứ. Em bảo:
-         Em muốn quên đi nỗi buồn, sống nhẹ nhõm và làm mới cuộc sống của mình.
Nói đến đây cả hai chúng tôi đều im lặng, thời gian như chững lại, một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm, phủ đầy cả căn phòng, phủ mờ cả mắt tôi và em.
     Tôi và Linh quen nhau cũng dưới một gốc cây bằng lăng. Đó là một buổi trưa nắng chang chang, những tia nắng long lanh chan trên bờ vai người lính trẻ đeo chiếc ba lô màu xanh lá. Và rồi chiếc xe buýt dừng lại trước mặt tôi, cô gái trẻ bước xuống đang chỉnh lại dây cặp trên vai, bờ vai nhỏ gầy nấp sau chiếc áo sơ mi màu trắng. Xe buýt đã chuyển bánh, còn tôi dường như không nghe thấy bác tài gọi, chỉ có một âm thanh là rộn rã vang ra từ lồng ngực. Cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt đen nhánh ấy thì ra là một cô giáo trẻ có chất giọng miền Nam rất nhẹ. Có lẽ màu áo lính và sự chân thành của tôi đã làm em tin tưởng. Một thời gian sau đó, Linh nhận lời yêu tôi. Đó là quãng thời gian không ngắn cũng không quá dài đủ để tôi hiểu em và đủ để em tin tưởng kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của mình. Em ít nói và mỗi khi kể về quá khứ gia đình giọng em dường như nghèn nghẹn. Em kể, bố em đã gửi em vào nhà thờ khi em còn rất bé, em không nhớ rõ hình bóng của mẹ, chỉ biết trò chuyện với mẹ trong những giấc mơ. Sống ở nhà thờ, em được học, được chơi và được bề trên đặt nhiều kỳ vọng nhưng dường như đó không phải thế giới hạnh phúc mà em mong đợi. Và rồi cô gái bé nhỏ, cá tính ấy đã theo đuổi cái nghề dạy trẻ và tình nguyện lên miền núi công tác.
   Cưới nhau, em đành hy sinh công việc ở nhà chăm sóc người mẹ bệnh tật của tôi. Còn tôi vì điều kiện công tác một năm về nhà chỉ vài lần. Thời khắc lúc mẹ ra đi tôi vẫn đang trên đường trở về. Nhìn mẹ nằm im lìm lạnh lẽo trái tim tôi như có bàn tay vô hình nào bóp chặt vì nỗi ân hận không kịp gặp mẹ lần cuối, càng xót xa hơn khi thấy em gục đầu bên thi hài mẹ. Giây phút ấy làm tôi nghĩ đến nỗi khổ đau, cô đơn mà em đã mang theo trong suốt những năm tháng tuổi thơ côi cút. Em đã xem mẹ tôi như người mẹ đẻ của mình mà chăm lo với cả tấm lòng hiếu thảo, em gánh cả phần hiếu thảo của tôi. Tôi thầm cám ơn em vì tất cả.
   Mẹ đi đã lâu mà chúng tôi vẫn chưa có con. Em ở nhà một mình càng buồn phiền và suy nghĩ. Tôi ở xa cũng không yên lòng. Ngày hôm đó, em gọi điện cho tôi trong tiếng nấc của hạnh phúc ngập tràn. Em nói chúng ta đã có con và em đã nghe thấy tim thai đập như thế nào. Em miêu tả tiếng đập nhịp nhàng ấy như một thứ giai điệu thiêng liêng, kỳ diệu làm lòng tôi cũng rộn rã muốn chạy về ngay cạnh em mà áp chiếc má rám nắng của mình lên bụng em hồi hộp. Bàn tay em đã nắm chặt lại vì run rẩy, một dòng cảm xúc như luồng điện chạy dọc cơ thể em. Âm thanh tuyệt vời ấy là điều em luôn nhớ đến đầu tiên mỗi sáng thức dậy và những hình ảnh được ôm ấp đứa con yêu dấu vẫn thường bồng bềnh trong giấc mơ em mỗi đêm như thế. Niềm hạnh phúc chưa được trọn vẹn thì cái tai họa không mong đợi ấy ập đến vào một chiều mưa. Một mình em giữa trời, máu hòa vào dòng nước lênh láng, em vừa khóc vừa cố bò dậy, hai tay liên tục khua xuống dòng nước như thể cố chóng chọi và dành giật với thủy thần, cố gắng rồi cố gắng… Em đã thua số mệnh. Em dằn vặt, em trầm cảm. Em đau, tôi đau cả phần của em và tôi, Vì nếu tôi ở bên em thì em đã không bị ngã và để mất đứa con như thế. Đã hơn hai năm rồi chúng tôi vẫn âm thầm chờ đợi và khát khao niềm hạnh phúc thiêng liêng ấy trở lại.
   Em cách tiếng gọi làm xua tan dòng hồi tưởng:
-         Anh ăn cơm đi kẻo nguội. Ngày mai em sẽ nấu nhiều món ngon hơn.
-         Ừm. Em cũng ăn nhiều vào. Hãy vui vẻ, lạc quan như hiện tại anh thấy nhé!
   Có lẽ tình yêu của tôi dành cho em sẽ chẳng bao giờ nguội tắt. Nụ hôn em là thứ thần dược tưới tắm cho cái cây lâu ngày thiếu nước. Sau một đêm nồng nàn chẳng khác gì mấy ngày đầu, tôi thức dậy sớm hơn em, nằm lắng nghe hơi thở của em rất khẽ. Tôi đưa tay vuốt làn tóc em, đôi mắt to tròn từ từ mở ra nhìn tôi như muốn nói “em yêu anh nhiều lắm!” Tôi chào em bằng một nụ hôn và bế em ra ngồi ở thềm như chúng tôi vẫn thường bên nhau mỗi sớm. Em ngồi tựa đầu vào vai tôi và hào hứng kể về thời gian qua em đã chăm sóc khu vườn như thế nào. Em còn bắt đầu làm việc ở một phòng tranh và thường tham gia các hoạt động tình nguyện. Tấm lòng em vốn lương thiện. Dù sao nó cũng giúp em xua tan bớt nỗi cô đơn và suy nghĩ về sự mất mát. Đã quá lâu chúng tôi mới được chậm rãi ngồi bên nhau trong buổi sáng yên bình như thế. Gió khẽ xô những chùm bằng lăng rung rung.
   Đêm cuối cùng mỗi lần chia tay luôn là những đêm khó ngủ. Dường như cả tôi và em đều sợ rằng thời gian sẽ trôi mất, nếu nhắm mắt lại thì khi mở ra sẽ thấy ban mai, đó là lúc tôi lên đường. Những buổi tiễn đưa lưu luyến luôn làm tôi thương em vì mỗi khi tôi quay lưng đi là nước mắt em trào ra thầm lặng. Em dấu diếm quay mặt đi để lại cho tôi nỗi xót xa, bởi tình yêu cách biệt. Tôi làm tròn cái bổn phận với đất nước, với nhân dân nhưng với em, tôi chỉ có một tình yêu vô bờ bến thể hiện bằng lời nói và cái chân chất, mộc mạc của người lính. Người phụ nữ cần một bờ vai mỗi đêm và vòng tay êm mỗi sớm. Yêu tôi, em tự mình làm tất cả. Nhiều đêm tôi thức giấc và không tài nào ngủ được vì dòng tin nhắn của em “Em nhớ anh quá làm sao…!” Những lúc như thế tôi thương em biết nhường nào.
   Lần trở lại đơn vị hôm ấy tôi bắt tay vào một đợt huấn luyện bận rộn với kỷ luật khắt khe. Ngày ra thao trường, tối về miệt mài với hàng đống công việc. Thời gian để nhớ và quan tâm em cũng chẳng có. Nghe thấy giọng em buồn mà tôi cũng chỉ biết xót xa rồi lại ngụp lặn trong công việc.
   Một đêm mưa giông sấm chớp đùng đùng tôi nhận được dòng tin nhắn: Vợ anh thật đẹp! Tất nhiên, tôi chỉ có một người vợ là Linh và em đẹp, tôi biết thế. Nhưng gã là ai, là gì của em mà gửi tin nhắn như vậy cùng một bức ảnh nude. Tôi zoom bức ảnh lên, đó là tranh vẽ một thân hình người phụ nữ chỉ khoác vỏn vẹn tấm vải lụa che ngang người và khuôn mặt đang dần hiện ra ấy rất giống Linh. Không, không phải giống mà chính xác đó là khuôn mặt Linh. Em đang làm gì ở đấy, sao em lại làm mẫu trong bộ dạng ấy mà chưa bao giờ em kể với tôi. Chắc hẳn em không vì tiền, em càng không phải kiểu người thích phô bày. Dẫu là vợ chồng đã lâu nhưng em nói với tôi em không muốn tôi thấy thân thể trần truồng của em. Đi đâu em cũng mặc thật kín và trang điểm thật đẹp. Em nói muốn được tự tin bước đi bên tôi và luôn đẹp mãi trong mắt tôi là thế. Vậy lý do em ngồi làm mẫu cho gã họa sĩ kia là gì? Đêm đã khuya tôi nằm thao thức, dòng tin nhắn đầy thách thức, châm biếm ấy cứ lượn lờ trong suy nghĩ. Sáng hôm sau đứng trước tấm gương tôi thấy một gã đang nhìn tôi nhăn nhó, hai hố mắt hắn sâu hằn lên trên gò má cháy sạm, vài vết nhăn vẽ mờ mờ trên trán. Đôi mắt buồn nhìn tôi hoài nghi, trách móc. Là một người chỉ huy, trước hết phải có niềm tin với chính bản thân mình và sau đó phải yên tâm về hậu phương. Tôi quyết định tạm gác mọi suy nghĩ để chuyên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ.

*  *  *

     Lần này trở về, tôi mang theo nỗi niềm khó giải tỏa, một cảm giác vừa giận vừa lo sợ điều gì đó trớ trêu. Hoa bằng lăng đã rụng đâu hết, cơn mưa xối xả vừa đi qua cũng cuốn trôi luôn nắng hồng, và gió cũng không lay những tán lá rung rinh, căn nhà nằm im lìm lạnh lẽo. Cửa khép nhưng không khóa. Tôi bước vào nhà và gọi “Linh ơi!” Không thấy trả lời, tôi lại gọi. Tiếng gọi mỗi lúc một vang to và bước chân tôi đẩy nhanh theo nhịp tim thúc giục. Tôi sợ lắm giây phút ấy, sợ em đã lìa xa tôi, hoặc sợ phải thấy cái gì đó không đáng thấy, hoặc sợ em thừa nhận một sự thật đau lòng với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Một lát sau em về, theo sau là bác xích lô chở rất nhiều tranh. Nhìn thấy tôi em mỉm cười mừng rỡ:
-         Anh về lâu chưa? Sao không báo em đi đón? Tranh đấu giá từ thiện đó anh. Họa sĩ Các bận đi dự triễn lãm nên em mang tranh về nhà ngày kia mang đi hội chợ. Bác xếp ngay ngắn vào chỗ này cho cháu. Đây…đây…! Bác nhẹ nhàng dùm cháu! Nhanh nhanh kẻo cơn mưa quay trở lại bây giờ…
   Em cứ lia lịa như thế. Em hỏi tôi nhưng dường như không để ý câu trả lời là gì, chỉ mãi quan tâm đến những bức tranh của em. Em khác quá, chẳng giống em chậm rãi ngày xưa và nếu nhìn thấy tôi chắc chắn em sẽ chạy đến ôm choàng lấy không buông. Tôi đứng im lặng cho vòi hoa sen chảy òa trên đầu mình, từng làn nước tràn xuống mặt như những lượt sóng tâm thức cứ cuộn trào không nguôi. Sự thay đổi của em từ lần trở về trước đây có phải là một dấu hiệu đáng ngờ. Những đêm bên nhau, thấy em mệt tôi cũng chỉ lặng lẽ lấy tay kê đầu canh giấc cho em ngủ. Sự ấm áp vẫn còn nhưng trong tôi đầy những hoài nghi. Đầu óc tôi quay cuồng với hàng trăm cái có lẽ. Nhìn em ngủ vẫn dịu hiền, đáng yêu như thế. Nụ hôn của em vẫn ngọt ngào như thế. Tôi phải nói với em như thế nào về bức tranh nude có khuôn mặt em và dòng tin nhắn ấy. Nếu sự hoài nghi của tôi về em là sai thì có lẽ cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ tha thứ. Chưa bao giờ em tin ai như đã tin tôi. Có lần em nói “Em là cây tầm gửi ký sinh trên ngực anh. Vì thế, xin anh, dẫu có dùng cách nào đi nữa thì đừng bao giờ để em mất đi niềm tin và tình yêu mãnh liệt em dành cho anh!” Liệu đánh mất em, tôi còn có thể yêu được một người phụ nữ nào như em không. Và tại sao tôi không phải là kẻ chạy đến ôm em mà lại thầm trách móc em phải là người làm điều đó trước…
   Một tuần trôi qua, tôi vẫn chưa đủ dũng cảm hỏi em về bức tranh nude ấy, cũng chẳng tài nào thoát ra khỏi nỗi ám ảnh về những tưởng tượng không tốt về em. Tôi mơ thấy một gã đứng vẽ em bằng ánh mắt đắm đuối, thèm khát. Rồi hắn bỏ lại bức tranh phía sau và tiến lại bên em. Bàn tay hắn mơn trớn trên vai em, môi hắn hôn lên cổ em và mắt em nhắm lại… Tôi ngồi phắt dậy, mồ hôi nhễ nhãi, rón rén xuống khỏi giường, ngồi một mình trong bếp. Em có nhận ra khoảng cách giữa tôi và em không. Sao em vẫn bình tĩnh như thế? Sự tinh khiết vốn có trong tâm hồn em luôn là bức tường vững chắc che chắn những thứ xấu xa không thể tiến lại gần. Tôi đã từng tôn thờ biết bao vẻ đẹp tâm hồn ấy, vậy làm sao tôi có thể làm tổn thương em đây.
   Tôi tính lặng im cho qua tất cả. Cho đến một ngày, người đàn ông tự xưng là Các gọi điện hẹn gặp. Tôi đến gallery của hắn, một không gian nghệ thuật lung linh. Hắn mời tôi cà phê và thuốc lá, những món không thể thiếu của những gã họa sĩ cho dù có phải nhịn ăn sáng đi nữa. Tôi không hút thuốc, chỉ ngồi nhìn ly cà phê đang chảy tí tách. Rất nhiều tranh trên tường, tôi vừa quan sát vừa chờ đợi xem hắn sẽ nói gì về mục đích hẹn gặp và có phải hắn là kẻ đã gửi tin nhắn hơn một tháng trước. Hắn mặc một cái quần ống chảy rộng, áo thun, đầu bịt khăn hình tam giác có thêu hoa văn trông rất nghệ sĩ. Hắn gầy và trắng, nếu không nói là như giá đỗ thiếu nắng. Nếu vài phút nữa thôi hắn thừa nhận là kẻ đã làm điều như trong giấc mơ tôi mường tượng thì chính tay tôi sẽ bẻ gãy cây giá đỗ đó. Hắn hỏi tôi với ánh mắt thân thiện:
-         Anh thấy gallery của tôi thế nào? Nó có nhiều gian dành riêng cho mỗi thể loại và mỗi gian có một người vừa trông nom vừa hướng dẫn, giới thiệu tranh cho khách. Vợ anh phụ trách chung. Cô ấy rất có năng lực và đam mê nữa.
-         Vâng. Tôi có nghe cô ấy kể.
-         Anh có muốn tham quan một chút không?
-         Để sau đi. Tôi không nghĩ anh mời tôi đến đây chỉ để tham quan phòng tranh của anh… - Hắn phá ra cười:
-         Anh nóng quá đấy. Tôi nghe Linh kể anh là người rất nhẹ nhàng. Tất nhiên là tôi mời anh đến có mục đích khác. Anh không băn khoăn về tấm hình nude kỳ lạ cách đây một tháng sao?
-         Anh hãy nói rõ hơn đi. Có lẽ hôm nay tôi sẽ làm rõ tất cả.
-         Tôi thấy khâm phục sức chịu đựng của anh. Tôi biết anh vẫn chưa nói gì với Linh về bức tranh và tin nhắn đó. Nhưng trong anh vẫn có chút hoài nghi cô ấy?
-         Anh đã có vợ chưa? Anh có hiểu được tình yêu của tôi dành cho Linh như thế nào không? Dẫu hoài nghi nhưng tôi vẫn im lặng chấp nhận vì trái tim Linh như một cánh hồng mỏng manh dễ nhàu nát nếu bị tổn thương. Dù sao, đã gặp nhau thì tôi muốn biết rõ sự thật.
-         Chỉ có một sự thật là vợ anh rất đẹp và trái tim cô ấy quá trong suốt, lương thiện.
-         Anh yêu Linh?
-         Đúng. Chẳng gã đàn ông nào không khuất phục trước vẻ đẹp cao quý của Linh.
-         Đồ khốn! Vậy bức tranh nude…
-         Anh bình tĩnh đã. Bức tranh chính xác là của tôi nhưng có sử dụng một chút xíu kỷ thuật photoshop. Mời anh vào gian trưng bày chân dung cùng tôi, tôi sẽ giúp anh xóa bỏ mọi nghi ngờ.
   Tôi đi theo sau hắn, có điều gì ở hắn khiến tôi tin tưởng và chờ đợi. Căn phòng bày đầy những bức chân dung: xấu xí, thiên thần, ngây thơ, già cỗi, méo mó, hạnh phúc… Giữa những hỗn tạp muôn màu ấy tôi vẫn nhận ra khuôn mặt Linh dịu dàng sau tấm kính rọi đèn mờ màu ngọc bích. Nó giống hệt trong tấm hình tôi nhận được.
-         Phần còn lại đâu? – Tôi quay sang hỏi:
-         Phần còn lại nào? Chỉ có thế thôi. Người Linh yêu duy nhất trong cuộc đời này là anh. Cô ấy chỉ xem tôi là người thân và gửi gắm những tâm sự. Linh nói bác sĩ kết luận em không thể sinh con được nữa. Em cũng kể cho tôi về những cơn ác mộng, về những đêm em nhận ra mình đang lững thửng quanh nhà như một hồn ma và thỉnh thoảng cái vong thai lại hiện về oán trách cô ấy. Cô ấy đã phải đi điều trị tâm lý gần một tháng anh có biết không? Có lẽ là không, vì thời gian ấy anh ít quan tâm cô ấy. Cô ấy sợ rằng anh sẽ bỏ rơi cô ấy nếu biết rằng cô ấy không thể có con nữa. Tôi muốn thử thách tình yêu của anh thôi. Và bây giờ tôi đã hiểu vì sao Linh yêu anh nhiều như thế…
     Tôi phóng như bay về nhà. Linh đang ngồi trên ghế sofa thiếp đi, đôi mi dài ướt đẫm. Trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Còn em, chắc có lẽ thời gian qua đã đau khổ rất nhiều. Sự vô tư chỉ là cách biểu hiện bên ngoài nhằm che dấu nỗi lo sợ và vẻ yếu đuối bên trong. Tôi thương em quá. Tôi cũng trách chính mình vì đã hoài nghi em, thậm chí có lúc hôn em tôi đã cảm thấy đôi môi mình tê cứng đi vì cảm giác dối trá. Tôi thật đáng chết. Phải làm gì đây để sẻ chia bớt nỗi đau của em. Tôi bế em trên tay đi vào phòng, em mở mắt ra choàng tay vào cổ tôi nhìn âu yếm. Đôi môi em mấp máy định nói điều gì thì tôi vội ngắt lời:
- Em đừng nói gì cả. Anh sẽ bế em đi suốt cuộc đời này. Đừng bao giờ buông tay, dẫu con đường dưới chân là sỏi đá gồ ghề…
   Em nghiêng đầu úp má vào người tôi. Ngực tôi nóng hổi vì nước mắt em nồng nàn. 

                                                                                              N.D.H