RÕ LẠNH
Với bọn con nít, trung thu là ngày hội.
Trẻ con chờ đợi, người lớn cũng hưởng lây cái không khí ấm áp, vui tươi ấy. Còn
tôi, mùa trung thu là lúc phải dành tiền lương mua bánh trung thu, lồng đèn,
đầu lân cho một đàn cháu.
Ngày còn bé, mỗi năm đến trung thu, lũ trẻ
trong làng tôi lại nô nức đánh trống múa lân đi khắp các nhà, cửa chùa, các
quán ăn để xin tiền, quà bánh. Vui không gì bằng, một bầy lúc nhúc nối đuôi
nhau kéo hết nhà này đến nhà khác. Các bà, các cô, các chị thì xúng xính áo dài
bưng mâm cỗ lên chùa thắp hương lễ Phật. Năm nay, chi đoàn thanh niên còn cho
tập luôn một bài múa lân hoành tráng đi tham gia thi và biểu diễn với các chi
đoàn bạn trong vùng.
Mùa trung thu năm nay có thằng Tâm con ông Toàn về cùng đi chơi với tôi. Hồi nhỏ chúng tôi thường đi phá cỗ trung thu và
xem múa lân cùng nhau. Giờ nó đi làm mãi tận cửa khẩu lâu lâu mới thấy về. Ngày
xưa hai đứa gầy như nhau, giờ bụng nó phệ, má nó phình, môi nó bóng nhờn mỡ,
mắt nó cười nheo lại tưởng chừng không nhìn thấy ai. Tôi chẳng dám đi ngang với
nó vì vóc mình nhỏ quá, cứ thấy ngài ngại.
Thằng Tâm có chú ở bên Trung Quốc. Ông ấy
qua đó và lấy vợ, định cư mấy chục năm nay. Năm đó cũng vào dịp trung thu, nó
phóng xe đạp như bay sang nhà tôi. Dựng xe cái cạch giữa sân, nó hổn hển gọi:
-
Kiên, qua nhà tao
nhanh lên!
-
Làm gì?
-
Chú tao về.
Hừ…hừ… Qua tao cho xem cái này hay lắm.
Tôi nhảy phóc lên xe không kịp mặc dép, hai
đứa chạy ù về nhà nó. Chú nó mặc áo có thêu hình con rồng, đơm cúc kiểu tàu.
Đắt lắm. Nó bảo thế. Nó lôi tôi vào phòng rồi lấy từ trong thùng ra bao nhiêu
là bánh trung thu, đồ chơi chú nó mang về từ Trung Quốc. Nó đội lên đầu một cái
mũ có hai cái vòi chỉa ra hai bên i hệt cành ăng-ten rồi khệnh khạng đi qua đi
lại.
-
Mày thấy tao oách
không? Kha…kha…kha…
-
Mày tính tha cái
ăng-ten ấy đi đón chị hằng hử? Tao chỉ nghe chú Cuội chăn trâu, chứ chưa nghe
chú Cuội xem ti vi bao giờ. Hơ hơ hơ…
Nó lườm tôi một cái. Tưởng nó giận đuổi tôi
về, không ngờ cuối cùng nó cũng cho tôi hai cái bánh và một cái lồng đèn bằng
nhựa. Tối, hai đứa xách đi chơi trăng. Vui hết nhớn.
Không biết chú nó làm gì bên đó mà trông khá
giả lắm. Có lẽ bởi thế mà nó ước lớn lên qua Trung Hoa sống và làm giàu. Nó cực
kỳ ưa xem phim Trung Quốc. Mà hầu như bọn con nít chúng tôi đứa nào cũng thích
những bộ như Tây Du Ký, Bao Thanh Thiên,.. Con nít xem vì thấy hay hay, còn
người lớn xem vì họ nghĩ nó nhân đạo, hợp với lòng người.
Trung thu năm nay tôi đèo nó lên phố xem dân
thị xã đón trung thu như thế nào. Vài đoàn múa lân biểu diễn trước các cửa
hàng, quán ăn… Xe máy đi qua dừng lại xem rồi lại đi tiếp. Tôi đỗ xe bên một
bãi đất trống, chỗ có mấy quán nhậu di động. Hai thằng súc miệng bằng hai cốc
bia mát lạnh rồi ngồi hàn huyên. Tôi hỏi nó làm việc có vất vả lắm không, nó
bảo: mới đầu chưa quen thì vất vả, sau quen rồi thì đâu vào đấy. Rồi nó chê tôi
nghèo, ngày xưa tôi học giỏi hơn nó mà giờ thua lương nó mấy lần.
Lát sau, một đĩa chân gà nướng thơm phức lắc
lư theo bà chủ quán đầy đà đi ra. Bà chủ mới quay trở vào, thằng Tâm lập tức
chỉ tay vào đĩa chân gà vàng rộm:
-
Mày có biết chân
gà này nhập khẩu từ đâu không? Từ Trung Quốc đấy. Tao làm ở cửa khẩu tao biết,
hàng tấn chân gà, mỡ lợn, thịt lợn quá hạn sử dụng vẫn liên tục được tuồn về
Việt Nam .
Phù phép một xí là vẫn bán được.
-
Thế mày có bắt
không?
-
Bắt sao xuể hả
mày. Chạy ban ngày không được nó chuyển qua chạy đêm. Chúng nó có đường dây, có
người đỡ. Nặng tay quá không khéo rước họa vào thân.
-
Mày không thấy
căn rứt lương tâm à? Lỡ người ăn là người thân của mày thì sao?
-
Ai khôn thì sống,
dại thì chết thôi. Ai bảo đồ tươi ngon thì đem đi xuất khẩu, lại tham rẻ ăn đồ
kém chất lượng. Làm gì có chuyện gói thịt hổ khô giá 2 ngàn đồng mà mua cho con
ăn ngày này sang ngày khác thế. Đó là tại dân ta thôi.
-
Bởi thế mới sinh
ra cái nghề của mày, phải có trách nhiệm ngăn cấm chuyện nhập lậu ấy.
-
Ôi một tay làm
chẳng nên non mày ơi, không khéo non đổ đè tao chết. Chú tao mới gọi về đấy,
bảo mua bánh trung thu phải hết sức cẩn thận. Hàng tấn bánh trung thu quá hạn
sử dụng đã được thay ngày tháng tuồn về Việt Nam . Người Trung Quốc không ai ăn.
-
Thôi chết rồi,
tao mới mua mấy hộp bánh hạ giá bán ở cửa hàng trước cửa cơ quan chiều nay.
Thấy hạn sử dụng vẫn còn dài, tiện đường thì mua thôi.
-
Thôi nhậu tiếp
đi. Em ơi đổi cho anh đĩa mồi…
Tôi ngồi trầm ngâm, nghĩ lại những điều nó
kể mà ghê quá. Lâu nay vẫn hay nhậu bia với chân gà nướng thấy cũng ngon, giờ cứ
thấy lờm lợm. Nhìn thằng Tâm cầm cái đùi gà nhai ngấu nghiến, cặp môi bóng nhờn
những mỡ cứ đưa lên đưa xuống nhịp nhàng, tôi cũng lờm lợm.
Điện thoại reo, tiếng bố ở đầu dây hốt
hoảng:
-
Nhanh đến bệnh
viện. Thằng Cu Tí bị ngộ độc đang cấp cứu.
Tôi giục thằng Tâm nhanh lên. Những lúc ấy
mới thấy gầy đâm ra lại hay, tôi trả tiền rồi phóng nhanh ra xe, thằng Tâm thì
đang ì ạch lê cái mông sồ sề của nó.
Đến bệnh viện, cả nhà tôi đang ngồi đợi ở
hành lang. Mặt chị dâu cắt không ra giọt máu. Mẹ tôi vén tay áo lau nước mắt.
Anh tôi bảo bác sĩ đang súc ruột cho nó. Một lúc sau bác sĩ bước ra, vẻ mặt
tươi cười:
-
Cháu đã qua cơn
nguy hiểm. Nguyên nhân là do cháu ăn bánh trung thu quá hạn sử dụng dẫn đến ngộ
độc. May mà gia đình mang cháu đến kịp thời.
Mọi người ôm nhau mừng vui. Thằng Tâm vẫn
ngồi trên ghế, quăng một câu rõ lạnh:
-
Đã bảo mua bánh
trung thu phải cẩn thận.
N.D.H
Trả lờiXóaTEM!
Chúc mùa Trung thu vui nhiều nhé!
trung thu là tết thiếu nhi
Trả lờiXóamà sao người lớn hay đi chơi nhiều
đi nhiều rất dễ làm liều
làm liều nên có thêm nhiều thiếu nhi
---
hehe, vui vui trung thu!
hihi...
Trả lờiXóaanh hài hước hè
trung thu là Tết thiếu nhi, mình lớn rùi